Wednesday, January 6, 2016

Đố kị

Đố kị
Malice Among Friends by Sarah Cauldwell


Nhìn thấy Veronica là tôi nhận ra ngay.  Nếu tôi có ngập ngừng, không chạy ra chào hỏi vồn vã cho phải lẽ của một văn sĩ khi gặp một nhà phê bình có tiếng tăm, thì cũng chỉ vì một thoáng nghi hoặc về người bạn đồng hành, người giống y lột như--nhưng không thể nào là-- Rosemary.


Có thời họ đã là bạn.  Mãi cho đến giữa năm thứ hai tại đại học Oxford họ đã tối ngày la cà ở phòng nhau, pha cà phê cho nhau uống, ăn chung những bữa trứng bác bị cháy, trao đổi sách vở, đĩa nhạc, và những câu chuyện tâm tình.  Tình bạn giữa hai người--Veronica có nước da ngăm ngăm, dáng người dong dỏng, và tính tình kín đáo, trong khi Rosemary lại là một cô nàng tóc bạch kim, tình cảm nồng nàn --có vẻ như một ví dụ điển hình của qui luật đối cực hấp dẫn.
Thế mà tình bạn ấy đã chấm dứt trong một mối thù sâu xa đến độ mà hai mươi năm vẫn chưa đủ để xoa dịu.  


Một người đàn ông- chả cần nói cũng phải biết, là nguyên nhân của mối bất hòa này-một anh chàng tên Geoffrey, theo học Anh Văn tại Balliol--nhưng chuyện lại không xảy ra theo lẽ thường tình.  Veronica oán giận không phải vì sự gắn bó của chàng với Rosemary mà cũng chẳng phải vì sự phản hồi của nàng.  Phương trình đã có một ẩn số thứ ba: Cái chức chủ bút tờ Abattoir--một tạp chí sinh viên mà giờ hẳn đã đi vào quên lãng, nhưng lúc ấy thì chúng tôi đã tưởng là bực thang để bước lên đỉnh danh vọng trí tuệ.  Geoffrey khao khát nó hơn hết thảy; Veronica cũng vậy.


Geoffrey là người đứng đầu trong danh sách được tuyển chọn, còn Veronica là một kẻ ngoại cuộc gần như không có chút hy vọng nào.  Những thành viên của ủy ban có trách nhiệm tuyển chọn, dù là những người ủng hộ phong trào giải phóng phụ nữ, đã cảm thấy việc chọn một người đàn bà có vẻ không thích hợp làm sao đó.  Hơn nữa đây lại là một người đàn bà không nổi bật về mặt nhân cách hay duyên dáng; Veronica vào thời đó chưa có cái phong cách và tự tin của những năm tháng sau này, và trông bề ngoài có thể nói là xuềnh xoàng.


Nếu là một người đàn bà tế nhị, ở trong vị thế của Rosemary, có thể đã bị xung đột, không biết theo bên nào.   Rosemary thì không.  Nàng dốc tận lực cho cuộc vận động của Geoffrey--một cuộc vận động không đặt căn bản trên tranh luận thẳng thắn mà lại dựa vào những lời nói xấu mơ hồ và lén lút, những lời bóng gió có thiệt hại đã được bỏ nhỏ một cách khéo léo trong những nhàn thoại lúc trà dư tử hậu.   Nàng đã không quên tình bạn với Veronica mà còn nhớ quá rõ, làm cho mỗi mẩu tin đồn ác độc thêm phần khả tín vì có xuất xứ từ một người bạn tri kỉ.   Những người bạn khác của Veronica, vì không thân bằng nên khó có thể bênh vực được.  


Cái bề ngoài thiếu hấp dẫn của Veronica, theo lời xì xầm của Rosemary, là chiếc mặt nạ che dấu con người thật bên trong của một người đàn bà thiếu đạo đức với những ham muốn nhục dục không thể thỏa mãn được, một người đàn bà không biết xấu hổ hay ngần ngại trong việc theo đuổi những khao khát của mình.  Danh sách của những chinh phục của nàng, không dám nói ra, e mắc cở.  Nếu nàng được giao trách vụ chủ bút thì những cộng sự viên chắc chắn sẽ được chọn trong đám nhân tình; nhưng chẳng sao, Rosemary nói rỉ tai--trong đám đó cũng có người khá có tiếng tăm.


Nhưng khi dùng tới tấm hình thì chiến dịch vận động đã đi một bước quá xa.


Tối hôm ấy, tôi tình cờ có mặt ở quán bar ở Eastgate, và thấy Geoffrey và Rosemary đang ngồi ở một cái bàn tuốt trong góc, với nhiều thành viên của ủy ban, bu kín chung quanh.  Có cái gì được truyền tay, và những tiếng kêu và tiếng cười rộ.  Có người lên tiếng gọi tôi lại xem.   


Tấm hình cho thấy Veronica đang nằm tựa người trên giường trong một dáng điệu đê mê, buông thả và người thì phủ bởi lớp ni-lông mỏng còn khiêu gợi hơn là lõa thể hoàn toàn.  Và mặc dù không có gì rõ ràng tạo bạo-- nàng đang nằm một mình trên giường--nhưng rõ rành rành là không phải một hình ảnh của một kẻ thơ ngây trong trắng.


“ Thật không ngờ,” Rosemary nói, “ là Veronica có thể trông hấp dẫn đến như vậy khi nàng muốn?  Không, thật mà, Geoffrey, tôi không thể tiết lộ danh tánh người chụp, cái ấy phải hoàn toàn giữ kín.  Không, như vậy không công bằng--vả lại, ông ta là một bậc quyền cao chức trọng của Trường mà lại còn có vợ có con nữa, và chưa chắc đã là lỗi của ông ta.  Tội nghiệp.  Cái gì Veronica muốn là Veronica được.”


Đúng vào lúc ấy, may mắn hay không thì không hiểu--vì nàng đâu phải là khách quen đâu--thì Veronica đi vào quán bar.


Rosemary thú thật ngay sau đó, nàng chính là người đã chụp tấm hình, sau khi đánh thức Veronica dậy lúc nửa đêm, để giúp thử một cái đèn pin mới.  Nàng cũng thú nhận, sau khi bị thẩm vấn tới tấp, là đã nhiều lần bịa đặt ra đủ thứ chuyện.  Nàng đã làm tất cả, nàng nói mà nước mắt đầm đìa, chỉ để vừa lòng Geoffrey.  Geoffrey, đỏ mặt vì giận dữ, chối bay tất cả trách nhiệm với lối hành xử của nàng, gọi nàng bằng đủ thứ danh xưng không được đẹp lắm, và bỏ ra ngoài.  Nàng đi theo, vừa đi vừa khóc.


Có thể nói là biến cố đó đã đưa đến một kết thúc có hậu cho Veronica.  Sự khinh bỉ Geoffrey và tội nghiệp cho nàng có thể tự nó chưa đủ để đảm bảo sự bổ nhiệm của nàng vào chức vụ.  Điều trớ trêu là dường như ý nghĩ (nhất là của những người đã xem tấm ảnh) là câu chuyện chưa chắc đã hoàn toàn bịa đặt, và rằng Veronica là một người đàn bà có những thâm trầm kín đáo, đã là yếu tố đưa đến quyết định có lợi cho nàng.  Tuy nhiên, trong suốt thời gian còn lại ở Oxford, không ai thấy nàng và Rosemary nói chuyện với nhau.


Không--cho dù ngay cả hai mươi năm sau, vẫn không có lý nào mà Veronica, tay cầm ly sâm-banh, có thể trò chuyện được một cách thân mật và sôi nổi với Rosemary như vậy.  Thế mà, khi họ quay lại, miệng nở nụ cười chào hỏi tôi, thì tôi thấy quả là đúng như vậy.


Tôi chợt hiểu ra.  Họ lúc nào vẫn là bạn.  Và lần đầu tiên trong đời, tôi chợt cảm thấy tội nghiệp cho Geoffrey vô cùng.

No comments:

Post a Comment