Wednesday, January 13, 2016

Kiều Nữ Tháng Mười Một

Đặc biệt tặng cho những người có con trai.

Kiều Nữ Tháng Mười Một
Miss November
by Matthew Norman

Tôi mặc quần áo ngủ nhìn ra cửa sổ, ghé mắt qua rèm cửa như một thằng bất lương.  Tôi đang xem anh hàng xóm dọn ra khỏi nhà.  Nó kéo dài công việc này suốt tuần vừa qua, cứ mười giờ đêm là có mặt, de chiếc xe Land Rover khả ố vào lối vào ga-ra, và làm cái chuyện bỏ vợ một thùng các tông một lần.

Tôi say mê theo dõi một cách bệnh hoạn, rình nấp nhìn lén qua màn cửa.  Sao nó không mướn U-Haul? chỉ một lần là dọn sạch.  Và sao lại đến trễ vậy? Nó đi làm bình thường như mọi người.  Hay là nó tìm trong gu-gồ thấy rằng con cái bớt bị chấn thương tâm lí nếu bố chúng chất gậy đánh gôn và bằng cấp, chứng chỉ lên chiếc xe trị giá 90,000 $ trong khi chúng đã ngủ say.  

Tên nó là James.  Không phải Jim--James.  Nó là típ mấy thằng đeo điện thoại di động trong một cái kẹp bằng nhựa gắn vào thắt lưng.  Nó đang nói trên điện thoại trong khi xếp một cái hộp khác lên xe.  Theo tôi thấy, có hai loại người đeo điện thoại cầm tay trong thắt lưng: Mấy thằng khờ dễ thương giỏi máy móc, giúp sửa máy điện toán trong sở và mấy thằng tội phạm cổ áo trắng, nốc Red Bull và lừa đảo cắp tiền an ninh xã hội của mấy bà già.

Tôi nghi thằng James thuộc loại thứ hai.

Thỉnh thoảng Ellen, vợ nó, ra đứng ở đường vào nhà và nhìn nó.  Nàng đi guốc nâu và mặc áo ngủ và khoanh hai tay lại.  Nàng ít khi nào nói gì với nó.  Nàng chỉ đứng đó, nhìn nó và nhìn cái sân cỏ úa vàng trước nhà.

Nó cười cười nói chuyện trước lối đi vào nhà, hàm răng trắng ởn.  Chắc nó đang nói chuyện với người đàn bà kia.  Nàng làm nghề trình dược viên, lẽ dĩ nhiên.  Vợ tôi và mấy bà vợ khác chỉ gọi nàng là “ con tóc vàng.”

Kristine bước vào phòng.  Tôi mải bận dòm lén nên không quay lại, nhưng kịp thấy nàng vất một cuốn báo lên giường.
“ Em có nghĩ thằng khốn nạn đó đi tẩy răng trắng không?” tôi hỏi.  “ Có thể anh phải ra tiệm thuốc tây CVS mua vài cái ---”
“ Em thấy cái này trong phòng thằng Bradley,” nàng nói, ngắt lời tôi.
“ Cái gì?”

Tôi quay lại thì thấy vợ tôi đứng cạnh giường, trên đó tờ báo Playboy nằm chình ình.  Tôi chực cười nhưng cắn môi dằn lại kịp thời, làm bộ như mình đang suy nghĩ.  Mười lăm năm làm chồng đã dậy cho tôi cái phản ứng này.  Nhìn thấy cái áo thung Kristine với hàng chữ  Say Rượu Về Nhà, Lên Giường Đi  in trên ngực làm tôi phải cắn môi mạnh hơn.  Áo của tôi mua ở Bãi Biển Dewey lâu rồi.  Tôi mặc mà còn to nên trông rất khôi hài khi nàng mặc nó.

Tôi ngồi xuống giường, cầm tờ báo lên.  Cuốn báo đã long gáy, rách bìa.  Nàng người mẫu ngoài trang bìa có mái tóc bạch kim và đã được sơn xịt thổi bóng đến độ trông giống như bức tranh hoạt hình.  Nào là ngực, nào là môi, nào là lông lá cắt tỉa cùng với một chiếc nhẫn đeo trên rốn óng ánh.  Vợ chồng tôi ngưng mấy đài có phim năm ngoái nên lâu lắm rồi tôi mới được thấy con gái ăn mặc thế này.

“ Thì---có đọc báo cũng hơn không.”
Kristine đã chuẩn bị sẵn cho loại phản ứng như vậy nên nói ngay lập tức,  “ Em không nghĩ đây là chuyện khôi hài, Mitch.”
“ Khôi hài mỏng mỏng?” tôi nói.  Tôi thêm dấu hỏi để làm giảm căng thẳng nhưng đã không thành công.  Trên TV, điểm kết quả bóng chày đang chạy ngang màn ảnh.  Tôi nghĩ đến cái TV của James trong căn hộ dưới phố.  Chắc là phải to bằng cái bàn, một ý nghĩ mà tôi không chia sẻ với vợ.  
“ Không,” nàng nói.  “ Đây là báo chí khiêu dâm.”

Cái từ nghe sao kì quặc.  Vợ tôi hơi nói đớt như có tờ giấy mỏng trong miệng.  Thường thì không không sao nhưng khi phát âm những từ như cinnamon, chrysanthemum, và, pornography thì đớt nghe thấy rõ hơn.  Nàng lấy tay che miệng--một phản xạ tự nhiên, có từ hồi còn trẻ.

“ Chậc chậc,” tôi nói, kéo dài thời gian.  “ Nhìn đi thì cũng phải nhìn lại.  Có nhớ cái thằng có  răng nanh không? Coi trong tin tức--ở Towson đó? Nó mang súng vào tiệm TJ Maxx bắn tùm lum tà la tháng trước.  Người ta tìm thấy sọ mèo trong phòng nó.”

“ Sọ của con sóc,” nàng nói.  “ Tiệm K-Mart chứ không phải là TJ Maxx.”

Tôi chẳng thấy mấy cái chi tiết lẻ tẻ đó ăn nhằm ở cái chỗ nào, vậy mà nhằm nhò mới là lạ, và rồi mất hứng, ngồi ỉu xìu một lúc.  Đàng sau cuốn báo Playboy có một trang quảng cáo nước hoa.  Một anh tài tử đẹp trai đóng trong chương trình cảnh sát đang đánh nhau bằng gối với một em tóc nâu mặc xì-líp.  Tôi thoáng có ý định chụp cái gối trang trí đập vào mặt Kristine thử xem sao.  Liệu nàng có phá lên cười rồi tuột hết quần áo ra và tạm thời quên đi thằng con mất nết bên phòng bên kia?

Chắc là không rồi.  Đáng lẽ ra họ phải chua thêm hàng chữ ở dưới trang quảng cáo là:
“ Kết quả với vợ không bảo đảm.”

Bên ngoài có tiếng cửa xe đóng lại.  Tôi vẫn nghe tiếng James nói chuyện trên điện thoại nhưng nói gì thì nghe không rõ.
“ Ý anh muốn nói là...đâu có nghiêm trọng lắm đâu, đúng không?” tôi nói.
Nàng lắc đầu thở dài.  Tôi nghĩ nhiều khi đàn bà làm bộ giận dữ chỉ để minh chứng một điều khác.  Nhưng nhìn mặt thì thấy nàng không giỡn chơi.  “Tại sao chuyện đến như vậy mà anh không lo à? Bộ anh vô tâm đến độ đó sao?”

“ Kris, bộ em không biết internet là gì à? Em có biết trên đó có trăm thứ bà Giằn, thiên hình vạn trạng không?  So sánh với những cái đó thì cái này chỉ là trò trẻ con.  Chưa bắt gặp nó xem phim ảnh tình dục loại quái gở là may lắm rồi.  Em không có anh em trai nên không biết con trai đó thôi.  Tin anh đi...cái này hoàn toàn tự nhiên, bình thường.”

Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng với câu trả lời này.  
“ Ồ phải rồi, phải rồi, “ nàng nói.  “ Cái này hoàn toàn tự nhiên, bình thường phải không.  Bây giờ lý thuyết này thời thượng quá mà.  Con người chỉ là con vật.  Tất cả đều là tiến hóa.  Làm sao mà kiềm chế được cái nam tính của mấy người.  Chúng tôi phải ráng mà làm quen, đúng không?”

Tôi đâu hề nói vậy.  Tôi định chui vào trốn trong phòng tắm làm bộ đánh răng.  Nhưng tôi chợt nghĩ ra một điều.  “ Nhưng mà này.  Làm sao mà em kiếm ra được? Bộ em lục lọi phòng nó hả?  Nó đâu có còn---”
“ Không, em chẳng có lục lọi phòng nó.  Cuốn này nằm ngay trong ngăn kéo quần xì-líp của nó, Mitchell.”
“ Ngăn kéo quần xì-líp?”
“ Phải rồi.  Em là mẹ nó.  Em phải xếp quần áo đã giặt cho nó.”

Để minh chứng, nàng ra rổ quần áo đã nằm trên ghế cả ba ngày và bắt đầu giận dữ cuộn vớ thành những cặp lẫn lộn.  Đi chân đất mà gấp quần áo, cái này hơi quá.  Nàng là luật sư cho một đại công ty, làm tiền gấp đôi lương tôi.  Và vì thế, trong khi nàng tấn công đống quần áo cho hả giận, thì tôi nghĩ miên man về những tờ Playboy đầy mặc cảm tội lỗi kiểu Công Giáo của thời còn trẻ.  Khi tôi bằng tuổi thằng Bradley bây giờ, tôi đã giấu năm cuốn một cách cẩn thận với cái hoang tưởng Chiến Tranh Lạnh dưới cái đáy giả của một hộp các-tông đựng thẻ bóng chày.  Mục đích của tôi --điều này tôi đã suy nghĩ rất kĩ-- là dấu chúng để làm sao mà giả thử tôi có chết vì một tai nại trên trời rơi xuống nào đó, thì không một ai, nhất là mẹ tôi, có thể tìm thấy được.  Thế mà nay thằng con trời đánh của tôi nay lại bê bối cẩu thả, để bây giờ cả hai bố con đều lãnh thẹo.  Cuộc đời thật là bất công.

“ Nếu là con Ella thì anh nghĩ sao?” nàng nói.  “ Giả sử anh thấy một cuốn báo đầy hình đàn ông ở truồng trong phòng nó thì anh sẽ nghĩ sao?”

Tôi chợt rùng mình.  Tôi biết đó chỉ là một cách nói, nhưng tôi đã rùng mình thực sự.

“ Bộ anh tưởng chỉ có đàn ông mới nghĩ về tình dục thôi sao? Còn phụ nữ chúng tôi thì chỉ coi mấy chương trình như Khiêu Vũ với Siêu Sao hay mấy phim khóc sướt mướt hay sao?  Cho tôi nhờ tí...chỉ có khác cái là chúng tôi biết kiềm chế chính mình.”

“ Nhưng con Ella mới lên chín.  Nói chuyện gì mà sao khủng khiếp vậy.”

Và thế là chúng tôi đã đi hết cái vòng lẩn quẩn, trở lại chỗ cũ.  Bây giờ chúng tôi làm bộ như thực sự nói về cái đang nói.  Làm như câu chuyện về con cái và một tờ báo ở truồng đã long gáy, rách bìa chẳng dính dáng gì tới chuyện bạn của Kristine đang bị thay thế bở một người đàn bà trẻ đẹp hơn.

Nàng nhìn chậu quần áo giặt thở dài và cắn móng tay.  Có 50 phần trăm hy vọng là câu chuyện này đã xong.  Có cái chấm dứt bất thình lình.  Lại có những cái kéo dài liên miên nhiều tuần lễ như những vở kịch trang phục Ăng Lê.  Tôi lật trang báo coi.  Một lô quảng cáo nước hoa, xe thể thao, và thuốc xịt người, và rồi đến trang chính giữa, nàng Kiều Nữ Tháng Mười Một.  Nàng đẹp hơn em bé trang bìa--trông ít có vẻ đồ họa bằng máy tính hơn.  Nàng đang nằm trên một chiếc ghế phơi nắng, mỉm cười, hơi có vẻ mắc cở--hay làm bộ mắc cở.  Mảnh trên của cái bikini bé xíu nằm lăn lóc một bên cát, và nàng làm bộ lấy tay che cặp nhũ hoa.  Không biết trên nguyên tắc phải cảm thấy gì khi ngắm nhìn thân hình không mảnh vải che thân của nàng kiều nữ dễ thương này, nhưng ngồi đây trong bộ pajama, tôi bỗng thấy buồn, và lại nghĩ về Bãi Dewey, về cái thời còn trẻ.  Cái thời phải giải khăn tắm nằm phơi nắng cạnh Kristine vì không có tiền mướn ghế bố.  Lâng lâng chóng mặt vì uống rượu ban ngày trong khi đày nắng.  Tóc nàng gió thổi tung bay.  

“ Mitch,” nàng nói.  Nàng đã thôi gấp quần áo và đang đứng giữa phòng trong chiếc áo thun rộng thùng thình của tôi, kéo nhẹ môi dưới.  “ Em muốn anh nói chuyện với nó.”
“ Nói cái gì bây giờ?”
Nàng khó chịu ra mặt.  “ Thì nói nó là mẹ nó không muốn mấy cái thứ đó trong nhà,” nàng nói.
“ Có làm được không?”

Chẳng có lý do nào chánh đáng nhưng tôi thò đầu vào phòng con Ella trước.  Nó nằm ngủ sóng xoài trên giường như một nạn nhân bị bắn.  Nếu quả nó có dấu mấy tờ báo con trai ở truồng trong ngăn kéo xì-líp thì tôi cũng không muốn biết.  

Kristine đã đi xuống lầu, ồn ào một cách không cần thiết.  Nàng dằn chén dĩa và mở ra đóng vào ngăn kéo nhà bếp.  Con mèo chắc đã cong đuôi chạy trốn trong góc đàng sau cái máy sấy.  Mỗi lần có chuyện là nó vào đó.  Có thể một lát nữa tôi cũng sẽ trốn vào đó với nó.

Từ cửa sổ hành lang, tôi có thể thấy được đầu chiếc xe hơi của James bên nhà bên nhà bên cạnh.  Tôi thắc mắc không biết nó tính gì.  Lấy cái gì trước? Cái gì lấy sau cùng?

Rồi tôi đứng trước cửa phòng thằng Bradley.  Tôi dặng hắng và làm bộ ho vài tiếng để nó biết đường mà ngưng làm bất cứ cái trò quỉ quái gì đang làm trong phòng.  Khi tôi gõ cửa thì nó trả lời ngay--” Gì vậy?” nó nói.  Tôi dấu tờ Playboy sau lưng, hơi ác nhưng trễ rồi.  Phòng nó có cái mùi của một thằng teenager và trần thiết như một tiệm Foot Locker sau khi bị nổ lựu đạn.  Tôi bước qua một đôi giày bóng rổ Adidas màu đen và đỏ và một cái ba-lô đựng đầy sách vở vất lăn lóc qua một bên.  

“ Có gì không bố?” nó nói.
“ Hey,” tôi nói, rồi đưa cuốn báo ra như một phần thưởng và người thằng con tôi chợt căng cứng lên.  Mặt nó đỏ bừng lên và tôi cảm thấy hối hận vì đã phục kích nó bất ngờ như vậy.  
“ Mình phải nói chuyện vụ này, bồ tèo.”

“ Bố này,” nó nói, nhưng chỉ nói được có thế.  Nó gỡ cái bông đeo tai duy nhất ra và gục đầu xuống trong khuất nhục.  Tôi tưởng nó phải phản ứng mạnh hơn, tối thiểu thì cũng phải chối bai bải chứ.  TV của nó đang bật nhưng không có tiếng nói.  Nó đang coi cùng đài với tôi.

“ Không sao đâu Brad.  Bố không có giận.  Bố chỉ…”
Nó đợi tôi nói xong.  Phải chi vợ tôi viết xuống những điều phải nói.  
“ Con kiếm đâu ra vậy?”
Tôi đi guốc vào bụng nó cũng được và ngồi nhìn nó phân vân không biết có nên khai thật hay không, như thể nó là một thằng đàn em Mafia hạng bét không bằng.  Nó hơi ngỡ ngàng vì tôi không tỏ vẻ giận dữ.  Nó đang cố tìm hiểu xem tôi muốn gì.  “  À-à,” nó ậm ừ.
“ Brad, bố sẽ không tra tấn con.  Cứ nói con lấy ở đâu.”
“ Luke Hackman,” nó đầu hàng.  “ Nó học cùng trường.  Con đổi cho nó tấm thẻ A-Rod rookie.”
“ Chà, vậy là thằng Luke Hackman lỗ to rồi,” tôi nói, và lăn ra cười làm cả tôi lẫn nó ngạc nhiên.  
Thằng Bradley chỉ ngồi nhìn, mặt hơi sượng sùng, trong khi tôi ngồi xuống cạnh giường nó và lật qua trang cuốn báo.  Thì ra ngay cả một người đàn ông trưởng thành, tương đối thông minh, cũng không thể cầm cuốn Playboy mà không lật ra coi.  Nàng kiều nữ Tháng Mười Một, tên thật là Amber, đã điềncâu trả lời vào một trong những bảng câu hỏi ngu đần.  Tôi đọc lướt qua câu trả lời và không hiểu cái nào đã làm bà vợ học giả có học bổng Rhodes của tôi nổi giận hơn, sự việc nàng kiều nữ hai mươi cái xuân xanh này đã để cho mình bị vật hóa một cách không hổ thẹn hay vì nàng đã chấm dấu chữ I và gạch ngang chữ T bằng những dấu trái tim và khuôn mặt cười toe.

Bradley nói khi thấy tôi đọc.  “ Phim nàng yên thích nhất là phim Quyển Nhật Ký,” nó nói.
Tôi đọc tiếp, và quả là như vậy.  “ Nàng cũng yêu ngựa,” tôi nói.  “ Điều này thích hợp với mộng ước trở thành...bác sĩ giải phẫu đại động vật? Có nghề đó thật không?”
“ Trường Arizona State có một chương trình Thú Y rất tốt bố ạ,” nó nói.  “ Thuộc loại có hạng đấy.”

Tôi chợt thấy yêu thằng con trai vô cùng.  Thường thì những đợt sóng xúc cảm gây choáng váng này hướng về Ella, con bé đeo kẹp tóc con bướm, tối ngày nói bố là nhất.  Nhưng tôi cũng yêu cái thằng gầy nhom, giọng vỡ và trái cổ to quá khổ này.  Nó là hình ảnh của tôi một trăm năm trước.  Thằng nhóc nào cũng vậy.  Khi mọi người đã đi ngủ thì nó vẫn nằm ghi tâm khắc cốt những dòng chữ như con gà mái cùng những đường cong tuyệt mĩ của nàng Kiều Nữ Tháng Mười Một và tự hỏi không biết một đứa con gái như vậy, hay bất cứ một đứa con gái nào, sẽ để cho nó nhìn thân thể lõa lồ của mình.  

“ OK,” tôi nói.  “ Bố cũng cầu mong cô bác sĩ Amber này được toại nguyện.  Nhưng còn mẹ con nữa.  Mẹ con không được hài lòng cho lắm.”

“ Mẹ hả? Trời ơi.  Mẹ có nghĩ con là...là...đứa đồi bại không?”

“ Thì cũng có hơi hơi.  Con phải hiểu một điều là đàn bà họ không như mình.  Với mẹ con và với đàn bà nói chung, cái này không chỉ là một cuốn báo mà còn là ...một nhân sinh quan.  Mẹ con sợ là con xem đàn bà như, à... một món đồ chơi?  Con có hiểu bố nói gì không?”
“Cũng sơ sơ,” nó nói. “ Đại khái thôi.”

Có nghĩa là không.  Nhìn mặt nó nghệt ra là đủ hiểu.  Tôi chỉ muốn bợp tai cho nó một cái.  Mới vài phút trước đây tôi yêu nó vô cùng, và giờ tôi đang nghĩ đến một hành động được xem là hình thức ngược đãi trẻ con.  Làm cha là như thế đó.

“ Vậy thì để bố nói giản dị cho con hiểu.  Thấy tờ Playboy là mẹ con sẽ nổi cơn tam bành lên.  Kiếm chỗ dấu cho kín kín.  Hết chỗ dấu hay sao mà dấu trong ngăn kéo? Sao lần sau không dán thẳng vào tay lái xe mẹ mày cho nó tiện việc nhà nước?”
“ Hả?”
“ Brad, con đã đi bị bắt quả tang.  Hết đường chối cãi.  Đừng có làm bộ ngây thơ cụ.  Mẹ con đã tìm thấy cuốn báo trong ngăn kéo xì-líp.  Mẹ nói với bố vậy.”
“ Cái gì?  Con đâu có ngu dữ vậy.  Con dấu trong chồng báo thể thao của ông nội mà.”
“ Con nói sao?”

Nó nhẩy ra khỏi giường và lom khom quì xuống ngăn cuối cùng của kệ sách nơi nó xếp đống Sports Illustrated cũ của bố tôi.  “ Nè, Con nhét vào đây.  Chồng giữa, cuốn thứ năm tính từ trên xuống.”  Nó đếm ra năm cuốn báo và lấy ra một tờ báo bóng chày thay vì tờ Playboy.  “ Chắc mẹ tình cờ thấy.”
“ Thôi bỏ mẹ rồi,” tôi nói.
“ Cái gì?”

Thằng Bradley không hiểu.  Mẹ nó đâu có tình cờ khám phá ra trong khi lật đọc mấy tờ Sports Illustrated.  Mẹ nó đã cố tình tìm kiếm một cái gì đó.  Chắc nàng bắt đầu lục lọi trong đống đồ đạc vớ vẩn trên bàn làm việc của tôi, rồi mới bắt đầu sang phòng thằng Bradley.  Tôi cúi nhìn nàng Tháng Mười Một lại.  Nàng nhìn tôi bằng vẻ nũng nịu và ngây thơ, và tôi biết tỏng tòng tong vợ tôi đã nghĩ gì.  Nếu đây là típ đàn bà mà những người đàn ông như James muốn- và sẵn sàng bỏ vợ đứng chơ vơ nơi lối vào trước cửa nhà- thì rất có thể đàn ông nào cũng muốn.

“ Bố?” Bradley nói.  “ Bố có còn giận con không?”
“ Đi ngủ đi Brad,” tôi nói.  “ Ngày mai ra xin lỗi mẹ.”
“ Nhưng---”
“ Chẳng có nhưng nhiếc gì cả.”
“ Con nói gì bây giờ?”
“ Thế nào rồi con cũng biết đường mà nói.”

Tôi bỏ cuốn báo nhảm nhí vào thùng recycling trong bếp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lấy ra bỏ vào thùng rác.  Tiếng nắp thùng rác đóng xuống nghe như một kết cục tối hậu.

Nàng đang đứng trong bếp nhìn qua sân đàng sau tối om ra ngoài đường lộ.  Trên mặt bàn bếp có một gói bánh Oreo đang mở.  Tôi đứng nhìn nàng từ sau một hồi lâu.  Nàng đứng đó, một bàn chân trần móc ngoéo qua bắp chân kia.  Nhìn trắc ảnh trông giống loài chim hạc co một chân, tưởng như không ai ngắm.  

Đúng lúc đó thì một luồng sáng rọi qua cánh cửa và chiếc Land Rover rú ga chạy vọt qua.  Không biết thằng khốn nạn này đã làm phiền bao nhiêu gia đình trong xóm này.  Mai mà nó đến thì ông sẽ rạch bánh xe nó.  Cũng phải thôi.

“ Thôi, nó biết lỗi rồi,”  tôi nói trong khi bỏ miếng Oreo vào miệng.  “ Mai thì sẽ thấy nó ngượng ngùng thế nào khi xin lỗi em.”
Nàng cắn miếng bánh trong khi vẫn nhìn trân trân, tay cầm bánh như cầm điếu thuốc lá.

“ Nhưng của đáng tội,” tôi nói, “ nó có đọc bài viết trong đó.”
“ Nó kiếm đâu ra thứ đó vậy?” nàng hỏi.
“ Dưới phố.  Tụi nó nhặt từ thùng rác.  Thằng cà chớn Luke Hackman thách nó.”

Không biết tại sao tôi lại nói vậy.  Chắc để bảo vệ thằng Brad.  Cũng có thể cho mọi người bớt thấy vẻ tính toán và xem như chỉ vì dại dột mà không tránh khỏi.
Con mèo lủi qua trong yên lặng, thẩm định tình hình theo kiểu ngạo mạn của nó.  Bầu không khí căng thẳng trong nhà đã qua.  Một cơn giông nhẹ trong gia đình.   

“ Anh có thấy mình già không hả Mitch?”

Lúc nào chẳng có--ngay cả lúc này-- nhưng tôi không trả lời.  Nhà bếp tối om.  Chỉ có ánh đèn mờ mờ trong tủ rượu.  Tôi đặt tay lên hông nàng và xoay người nàng lại và hôn lên miệng nàng.  Chẳng có gì.  Chỉ là một nụ hôn mùi Oreo, lưỡi chạm nhẹ.  Khi còn trẻ tôi hay để tâm đến cái lưỡi nhám như quả dâu của Kristine.  Tưởng là mình cố thì có thể phát hiện ra được cái khuyết điểm nhỏ xíu làm nàng nói đớt.  Tôi yêu cái lối nói đớt đó, một điều mà tôi không còn nghĩ đến.

“ Không hôn được.” nàng nói.  “ Em đang ăn Oreo.”  Ngón tay nàng lại đặt lên môi, nhưng tôi không muốn che nên kéo tay nàng xuống.  Có những điều tôi muốn nói--phải nói.  Tôi không ngủ với một cô trình dược viên, và hoàn toàn không có ý định đó.  Mặt bàn làm việc của tôi không có gì phải dấu giếm, chỉ có một đống biên lai ATM và lệ phí đánh gôn.  Tôi thấy nhẫn đeo rốn hơi đĩ thõa.  Tôi không làm gia nhân người ngoại quốc có bầu rồi giữ kín nhẹm, ngay cả sau khi làm Thống Đốc Tiểu bang California.  Tôi không để tập sự viên thổi.  Tôi không ngoại tình trên Twitter rồi gửi hình của quí cho gái non ở Delaware.  Con trai tôi ngoan ngoãn.  Nó không phải là một kẻ ghét đàn bà và tương lai đi hiếp bạn gái.  Nó chỉ là một thằng nhóc.  Tôi yêu nàng, và tôi không xấu xa đến độ như nàng nghĩ.  Khnông một chút nào.

Nàng đợi tôi nói những điều ấy.  Nhưng tôi không biết nói làm sao.  Và tôi nó đại.

“ Chỉ mấy thằng cà chớn mới bỏ ra chín mươi ngàn đồng cho cái xe trong thời buổi kinh tế như thế này.”























No comments:

Post a Comment