Monday, June 6, 2016

Ma Cô

Ma Cô

A MEMOIR

Olivia Chia-lin Lee tốt nghiệp đại học UC Berkeley với ý định học lên thần học.  Nhưng cô bỏ học, đi làm việc tổ chức cộng đồng tại Oakland, tranh đấu cho thành phần công nhân có lợi tức thấp.  Sau đó cô đã trở thành một trong những cô gái gọi đắt tiền nhất của San Francisco.  Vài năm trở lại đây, cô đi trồng khoai ở Hanalei, Kauai.  Truyện “ Ma Cô” được trích ra từ một tự truyện đang được viết của cô, The Propaganda of a Woman.


Eric mướn trẻ con.  Nếu không vị thành niên thì cũng chỉ vừa đủ tuổi.  Đôi khi có trường hợp đặc biệt như tôi-- tuy hai-mươi-hai tuổi nhưng trông chỉ mười bảy.  Tôi như một món quà trên trời rơi xuống vì chỉ cần vài tuần huấn luyện là xong.  Không như những em khác phải cả năm trời mới học được những mánh lới tinh xảo của giới gái gọi cao cấp ở San Francisco.   Đối với hắn đó là vấn đề thực tế làm ăn.  Phường Tú Bà, Mã Giám Sinh chỉ biết nhìn vào con số.  Như dưới trướng có bao nhiêu em? Trẻ đẹp cỡ nào?  Có bao nhiêu khứa chịu chi?
Hắn nhìn săm sói trong khi tôi bước ra khỏi xe.  Mặc dù tôi mặc bộ com-lê màu xám, đi giày cao gót đen, đeo chuỗi hạt, và trang điểm qua loa như lời chỉ dẫn, hắn vẫn thấy được cặp đùi thon dài ôm lấy một thân hình năm-foot-bảy-inch của tôi.  Tôi bước đi như một lực sĩ.  “ Trông giống con trai,” hắn ghi vào cuốn sổ tay.  Tôi có xương thịt của một đứa con gái dậy thì.  Thân xác đàn bà không khác nước hoa trong lọ mà Eric đợi đến chín mùi rồi mới cho mở nắp tỏa hương.  Trong cái thế giới của nhu cầu tức thời, hắn không chỉ là Mã Giám Sinh mà còn là một sư trưởng đầy thủ đoạn và kiên nhẫn của giáo phái dục tình.  Khách nào cũng sẽ phải trả tiền đầy đủ cho từng giây phút tận hưởng khi hắn để dành một kiều nữ khỏi con mắt chằm bập của thị trường.  Vật phẩm cung hiến mang dấu ấn không thể tẩy xóa được của hắn.  Từ ngày này trở đi, tôi đã được đóng dấu với nhãn hiệu “kiều nữ của Eric.”
“ Em người Tàu hả?” là câu đầu tiên hắn nói với tôi khi vừa gặp.  Tôi làm nhòa mặt hắn để khỏi bị phân tâm.  Tôi đã được căn dặn bởi lũ “chiêu mộ” là nếu trong ba mươi giây đầu mà không thuyết phục hắn được bằng giọng nói, sự dí dỏm, nét duyên dáng, và sắc đẹp của mình thì hắn sẽ mời đi ngay lập tức.
“ Người Đài Loan,” tôi sửa hắn.  Hắn mời tôi ngồi xuống ghế đối diện.  Tiệm ăn bốn-sao quay ra vịnh vào lúc ba giờ chiều không có đến một người khách.  Giờ hẹn cho hắn độc quyền sử dụng.  
“ Người đảo quốc.” Hắn ghi xuống sai lầm của thư ký.  Hắn quay lại nhìn tôi bằng cái nhìn chăm chắm của một người mẹ nhìn đứa con mới sanh.  “ Nhưng em có thể thủ vai người Okinawa, Tây Tạng, Tahiti, Eskimo, hay Miến Điện.” Hắn hít hơi và nén lại trong khi trầm ngâm suy nghĩ.  “ Đa số gái đến với anh vì bị quyến rũ bởi lối sống.  Và anh sẽ uốn nắn các nàng để trở thành gái hạng nhất.   Anh có cảm tưởng em muốn cái gì khác.  Tại sai em lại muốn làm cho anh?”
Tôi tìm kiếm câu trả lời.  “Tò mò.”
Hắn có vẻ ngạc nhiên.  “ Tốt nghiệp Berkeley với văn bằng danh dự.  Em định làm nghề gì vậy?”
“ Tôi định nộp học tiến sĩ thần học tại trường Thần Học Harvard.”
Hắn lặng người nín thở.  Chưa gặp ca nào như ca này.  “ Rồi sao?” hắn nhếch mép cười.
“ Cha tôi bệnh rồi chết.  Và tôi thay đổi kế hoạch.”
“ Hừm.  Vậy là trước khi em quyết định trở thành gái gọi cao cấp thì em đã tính làm…”  Mười lăm giây trôi qua.
“ Mục sư.”
Đầu óc hắn làm việc như máy, tính toán đủ thứ trước khi tôi mở miệng.  Hắn nhìn tôi chằm chằm trong khi hỏi câu hỏi kế tiếp.  “ Thế thì anh được lợi lộc gì?”
“ Khi tôi mười ba tuổi, một thiên thần vào phòng tôi trong khi tôi đang cầu nguyện làm tôi mù mắt.  Bây giờ tôi phải đeo contact lens mà cũng chỉ thấy mặt anh mờ mờ.
“ Nhưng tôi phát triển được khả năng ngoại cảm, có thể cảm nhận được những mơ ước và khao khát thầm kín của người khác .  Tôi có thể cho anh biết họ yêu cái gì, ghét cái gì.  Hồi đó tôi có ý định đi truyền giáo hay làm mục sư.  Nhưng giáo hội của tôi không cho phép đàn bà lên tòa giảng.  Trước đây tôi không tin nhưng khi cha tôi chết thì tôi mới tin.  Giờ thì tôi muốn tìm một lãnh vực khác để thi thố tài năng của mình.”
Tôi nhìn hắn, không phải để thấy hắn, mà để hắn thấy tôi.  Trong mắt tôi là ngọn lửa của thiếu nữ dậy thì mà hắn muốn mướn.  Phần còn lại, hắn có thể đục đẽo dần dần trong những tuần lễ tới.  Cái tuổi hai-mươi-hai không quan trọng.  Cái quan trọng là con người mà nàng sẽ biến thành sau khi hắn uốn nàng vào vũ thế ballet arabesque.  Hắn đã quyết định, nàng sẽ là một con thiên nga đen.  Không còn là một con vịt con xấu xí.
“ Cô nào anh chọn cũng đều đặc biệt.  Không người mẫu thì cũng tài tử phim sex, không gái nhà lành bỏ đi hoang thì cũng dị nhân kiểu như em--vừa dâm đãng, có tham vọng, mà lại trẻ đẹp.  Anh sẽ uốn nàng thành người đẹp ngoài sự mong ước.  Thường thì anh bắt đầu ở tuổi mười bốn, mười lăm.  Cao lắm là mười chín.  Em đặc biệt lắm nên anh mới cho thử.  Được hay không thì phải tùy khách “nếm trước” thẩm định.  Mỗi người mỗi khác.  Mỗi người mỗi sở thích.  Chẳng có em nào có thể chiều được mọi người.  Mục đích không phải để thành người đàn bà lý tưởng tuyệt đối.  Làm gì có chuyện đó.  Mục đích là để trở thành người đàn bà lý tưởng trong phạm vi tương đối của mình.  Và anh sẽ làm cho chúng ngưỡng mộ em.”
Hắn viết “ Quyền năng? Ngây thơ?”  bên cạnh tên tôi, rồi hí hoáy viết thêm cái gì tôi không thấy.  “ Tên mới của em là…” Hắn nheo mắt nhìn tôi như chờ thần cơ khải ngộ.  “ Cody.  Kể từ giờ trở đi, anh không còn biết đến con người cũ của em.  Đừng bao giờ sử dụng tên cũ, nhất là trên điện thoại.”
Tôi nhìn hắn bằng con mắt thấu thị.  Những hình ảnh hỗn loạn chớp nhóa trong tâm tưởng.  Lát nữa sẽ giải mã sau.  Nhưng bây giờ thì biết càng ít càng tốt.  Eric biết người ta không tung tiền ra vì dung mạo bề ngoài của tôi--nhất là nếu so sánh với những kiều nữ khác.  Chúng là những con mannequin, lột xác nhờ dao kéo, trông đứa nào cũng như đứa nấy.  Vậy mà hắn ra giá của tôi gấp đôi tụi nó---mời chào như mời chào moóc phin hay ma túy đá.
“ Anh muốn chúng nó thờ lạy em,” Eric nói tôi ba tháng sau.  “ Em không phải người đẹp trong mộng của chúng, em là người đẹp của thực tại.  Em là lý do nó lấy vợ ba mươi năm trước đây. Em là cái xì-căng-đan khiến vợ nó bỏ nó.  Em đóng tuồng lại hay mang nó trở về giai đoạn ô nhục của đời nó--trở về tình yêu, khí phách hào hùng, mặc cảm tội lỗi, cái gì cũng được.  Phải sẵn sàng đối diện với đứa đàn ông hay thằng con nít của thời điểm ấy.  Em khác mấy con mannequin kia ở lòng tin.”
Tôi hoàn toàn thiếu chuẩn bị với những gã đàn ông mà hắn sắp xếp cho gặp.  Tôi không những là vợ, là mẹ, là nhân tình, mà còn là kẻ giải tội.  Và tôi đã chặt chúng thật đẹp.  Chúng năn nỉ tôi hiếp dâm để giải thoát chúng khỏi những cơn đau dày vò.    Eric mua cho tôi sách dạy S&M, sách mật tông, sách phân tích tâm lý Jungian, và băng cát xét giải mộng để phân tích những biểu tượng trong những cuộc hoan lạc.  Khi tôi ngã quị thì hắn gửi tôi đi tĩnh tâm ở Sonoma.  Và cuối cùng hắn đi gặp bác sĩ tâm thần.  Cho hắn, không phải cho tôi.  
“ Tôi có một nhân viên hay giận dữ,” hắn tâm sự với bác sĩ Điên Đầu.  “ Lương nàng gấp mười lần lương của ông, chỉ phải làm hai tiếng một tuần và là một nguồn lợi quí báu của công ty tôi.  Và tôi đã điên lên vì nàng.”
Hắn trở ra, biểu diễn quán niệm hơi thở cho tôi coi.  Tôi cố nín cười.  Thở, Eric. Thở đi, bởi vì tôi không cần.  Tiền típ của tôi còn hơn tiền lương bác sĩ tâm thần của anh.  Vấn đề không phải là tiền mà là tín ngưỡng.  Cuối cùng Eric gửi tôi đi gặp bác sĩ tâm thần.
“ Sự phẫn nộ của cô, hiểu không…”  Bác sĩ Điên Đầu nói.  “ Nó, à...hơi có vẻ trừu tượng, theo như lời của Eric.  Nó, à, không có mục tiêu nhất định.  Ngoại trừ đàn ông, mà làm cái nghề của cô, thì…”
“ Có thể thông cảm được?” tôi tiếp lời của ông ta.  Ổng bắt tôi ngồi xếp bằng trên thảm trước bàn phòng khách.  Tôi đang cầm một nắm bút chì màu trong tay trong khi ông nằm có vẻ thoải mái trên chiếc ghế dựa.  Ông đang lúng túng tìm chữ.  Tôi nghĩ tôi đã làm ông khớp.  
“ Eric nói mấy cô được cưng chiều quá đáng.  Nào là cố vấn thời trang, người mua sắm riêng, chuyên viên trang điểm có bằng cấp, còn…” ông muốn nhìn xuống giấy nhưng thấy tôi nhìn chằm chằm nên lại thôi.  “ Đi chơi thì toàn là khách sạn năm sao, ăn tối lãng mạn dưới ánh nến và rượu vang, quà tặng toàn kim cương hột xoàn, vậy mà nếu không ưng thuận thì không được đụng chạm đến người.  Có vẻ hơi--không thực.”
“ Thế Eric có nghĩ là thái độ tôi cũng thiếu thực tế không?”
“ Thì cũng chả trách được.  Có lẽ do một nguyên nhân trong quá khứ?”
“ Một chấn thương tâm lý thời thơ ấu?”
“ Phải,” ông gật đầu.
“ Tôi sanh ra trong một gia đình trung lưu, lớn lên ở ngoại ô, đi học giáo lý cuối tuần, có mặt đằy đủ trong những buổi hội ngộ gia đình, picnic, trại hè tennis.  Đôi khi đời sống có hơi tẻ nhạt.”
“ Đó có phải lúc mà cô xem đàn ông như đồ chơi không?”
Tôi lấy đầu sáp của Crayola vạch lên mặt véc ni bàn.
“ Eric quan tâm vì cô có vẻ không vui.  Mấy cô khác ra vẻ thưởng thức lối sống xa hoa trong khi cô xem những người đàn ông này như, ...chó mèo.”
“ Phải đấy, có lẽ họ chỉ là con vật,” tôi trầm ngâm suy nghĩ.  “ Khách hàng là vật tế thần và làm tình chỉ là nghi thức. “
“ Eric không nghĩ cô muốn kiếp sống vô thường.  Cô thích--” ông nhìn xuống tờ giấy. “ Tiền không thích mà khoái lạc cũng không...thế thì cô thích gì hả cô Cody?”
Tôi không thể nói lên sự thật.  Chả lẽ nói huỵch tẹt là tôi muốn linh hồn của họ.
Tuần lễ sau bác sĩ Mách Lẻo nói Eric là tôi không xem khách hàng là con người, đó mới là vấn đề.  Tôi đã trở nên “kiêu căng” vì có cái quyền lực vạn năng của cô gái gọi.  Nhưng vẫn đỡ hơn là “phù phiếm.”  Thế là tôi bị kỷ luật, phải gia nhập đội tuyển hạng nhì để tiếp khách “dễ thương,” chỉ cần xoa bóp không tới sáu mươi phút.  Eric hy vọng những lần tiếp khách “giảm giá” này sẽ hoán cải tôi thành một kĩ nữ hạng sang “bình thường.”
Ông ta đâu có biết tôi đào sâu cỡ nào để đi tìm cái mình muốn biết.  Tôi biến mấy ông khách “dễ thương” của Eric thành con vật thí nghiệm cho những thăm dò tâm lý tình dục của tôi.  Khi họ đờ đẫn vì ghiền loại sex lệch lạc, quái gở và gọi điện thoại đòi thêm thì Eric xóa tên tôi trên danh sách khách cũng như của bác sĩ tâm lý.  Lúc ấy thị trường đang “nóng,” và hắn phải sắp xếp để thỏa mãn.  Khách yêu cầu loại gái giải quyết giờ chót để chẩn đoán và trị liệu nỗi đau của họ.  “ Một thứ chuyên gia?” tôi hỏi Eric.
“ Không, một bác sĩ giải phẫu cấp cứu.” hắn giải thích. “ Cho dù gặp một lần chẳng làm được gì, nhưng tụi nó sẽ không phản ứng cho đến khi em thấy được tâm bệnh thật của chúng.  Em không cần phải chữa chúng nó.  Chỉ giả vờ biết căn nguyên bệnh tật.  Cứ phịa đại ra.”
Nhưng tôi cầm lòng không được.  Phải dùng đến dao mổ.  Khi tên ấu dâm hay CEO, nghị sĩ hay siêu sao muốn chơi tôi như một cách để rửa sạch mặc cảm tội lỗi-- thì tôi không nhìn thấy tiền tài, danh vọng, hay tuổi tác, mà chỉ thấy một thằng nhỏ hôn lên môi cậu nó hay ăn cắp trái cây trong vườn lần đầu, cái giây phút mà tình yêu chắp cánh bay đi hay lòng công chính bị đánh mất vì lựa chọn.  Không gì đau bằng tình yêu, sự trả thù tối hậu của đàn bà, vì nó cắt sâu và để thẹo như một con dao.
Claudia, phụ tá của Eric, xuất hiện lù lù trước cửa nhà tôi.   Cô ả có dáng người tròn trĩnh và mái tóc bạch kim, trông mặt mũi thì như ba-mươi-mấy nhưng phong thái của người bốn-mươi hai.  Cô ta rút cái thước đo đang khoác trên vai để đo kích tất và khám tàn nhang, nốt ruồi, lúm đồng tiền, sẹo, lông tay lông chân, vết xâm, mỡ bụng, mụn nhọt, và trứng cá.   Ả chụp ảnh tôi mặc com-lê rồi phác họa tôi mặc bikini trên giấy vẽ.  Cuối cùng, ả khám chỗ kín và núm vú.
“ Em có wax lông không?” ả hỏi.  Một bên mũi bị bẹp xuống nên giọng ả phải thổi qua một ống ngắn. “ Tất cả.”  Ả vỗ bụng tôi nhưng muốn ám chỉ đám lông tơ mọc lún phún chung quanh hậu môn và âm hộ
“ Gầy như que củi, lý tưởng,” ả ghi xuống bên cạnh bức phác họa.  “ Núm vú nhô ba phần năm phân, một dấu hiệu trưởng thành.
“ Nếu muỗi cắn--hay trầy da, nổi mụn, da sạm có vệt, thì em phải gọi cáo bệnh ngay.  Chị sẽ tới khám ngay, ok?”  Giấy kẻ ô vuông có vẽ biểu đồ cơ thể, chắc để chú thích cho khuyết điểm trong tương lai.  Ả đưa tôi cái ly nhựa để thử nước tiểu.  “ Nhìn thấy da mỡ màng thế kia thì chắc không cần thiết.
“ Không được chích choác, hút thuốc, rượu bia, nước ngọt, đồ chiên, sô-cô-la, hay cà phê.  Trừ trường hợp đặc biệt khi đi chơi với khách.”
Ả rút điện thoại cầm tay gọi cho Eric.  “ Nàng khoẻ như con nghé và có thân hình của một em mới dậy thì, Eric.”
Sau này Eric kể lại.  “ Claudia chấm cho em con A cho sắc diện, B-trừ cho thái độ.” Hắn rút một tấm thẻ có địa chỉ của khách đầu tiên.  “ Jacque.  Ba tiếng.  Ba ngàn đô.”  Hắn quay lại nhìn tôi.  “ Đi khách ba lần xong sẽ được lên lương.  Sau này khách sẽ đặt giá cho em, thường thì trên mức ấn định của anh.  Cái này chỉ là giá khởi sự.
“ Nhớ, em là người lịch sự. Đứa nào không đối xử lịch sự thì phải nói sao?”
“ Phải nói KHÔNG.”
“ Không, không, không phải.” hắn ngúc ngoắc ngón tay.  “ Phải nói, tôi là người đàn bà lịch sự.”
Rồi hắn đưa lại cái thẻ cho tôi.  “ Vui vẻ nhé.  Đừng quên nụ cười.”

Tôi hồi hộp nhấn chuông ngôi biệt thự năm-tầng bằng gỗ ở Berkeley hills.  Tôi đeo băng-đô nhung, tóc đen dầy cuốn lọn và môi thoa lớp son hồng.  Tôi chỉ mang theo cái ví cầm tay làm bằng vải cùng loại với cái váy ngắn bàng len sọc màu xám.
“ Bonjour.” Một người Pháp mở cửa, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.  “ Em đẹp quá.  Mời vào.  Em có phải là Cody không?”
“ Dạ.”
Chàng ta đưa tôi ra phía sau đến một góc nhỏ dùng làm nơi giải trí thoải mái.  Những kệ sách xếp đầy trò chơi và DVD.  Chàng rót cho tôi ly rượu vang lấy ra từ một cái tủ đục ra từ thân cây sồi.  Chàng ngồi xuống chiếc ghế sa-lông đặt trước một cái TV nhỏ.  “ Tôi đang ngồi thoải mái trước khi em tới.  Mời em ngồi xuống.”
Tôi ngồi ngại ngùng trên mép chiếc đệm màu xanh đậm trong khi chàng ngả người ra sau, mắt dán vào những chiếc xe đua trên TV.  Tiếng máy xe nổ làm rung chuyển những cái loa treo trên tường.  
Theo như hồ sơ của Eric thì anh chàng này thích trò chuyện hơn thích sex.  Chúng tôi nói chuyện trường học, con gái của chàng, người giúp việc au pair (nói khẽ. Cô ta đang trên lầu), công việc làm ăn (bất động sản của công ty).   Chữ S của tôi nghe như tiếng xe xì lốp.  Chàng nhìn chằm chằm vào cái tam giác nơi quần lót màu hồng của tôi và tỏ vẻ đăm chiêu.  Chàng đặt ly rượu đã uống cạn xuống và hỏi.  “ Em làm cái vụ này mấy lần rồi?”
“ Đây là lần đầu.  Bộ Eric không nói hả?” Tôi cau mặt.  “ Em là con nhà lành mà anh.”
“ Phải rồi, anh quên,” chàng nói và thôi không tấn công.
“ Nhắm mắt lại, em có quà bất ngờ cho anh,” tôi trêu chọc.  Chàng lấy tay che mặt nhưng hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay.  Tôi đứng lên chổng đít vào mặt chàng rồi ngồi xuống lại.  
“ Làm lại đi,” chàng nài nỉ nhưng lần này không thèm che mặt nữa.  Tôi làm chàng chóa mắt bằng cái váy của tôi--quần lót-không quần lót, mông, xoay trước ra sau, những mảng da thịt màu quả mơ trong khi chàng dán mắt vào cái quần lót vải cô-tông tuột xuống giữa đùi rồi lại kéo lên như thang máy. Cuối cùng chàng nắm nó, kéo tuột xuống đầu gối.
“ Đừừừừừng,” tôi rên rỉ.  Chàng cù lét để tháo nó ra khỏi cổ chân của tôi cho đến khi tôi không còn mặc gì dưới cái váy.  Tôi ghẹo chàng bằng cách cúi người tới và thổi vào tai.  “ Anh có làm thiên thần mông đít bao giờ chưa?” tôi hỏi.
Chàng nghệt mặt ra.
“ Đây.” tôi chộp lấy chai dầu Baby Johnson từ kệ sách gần đó.  “ Giờ mình cần một cái bông phấn. “
Chàng chạy vào phòng trẻ con và mang lại một gói talcum thơm.  Tôi bắt chàng ngồi còn tôi thì đứng nghiêng qua một bên, để khi cúi chổng đít xuống thì chàng có thể thấy một bên của cái mông trần truồng của tôi.  “ Bôi dầu xong rồi rắc phấn đi,” tôi ra lệnh.  Chàng thoa một lớp dầu thật nhẹ nhàng lên tôi.  Những giọt mồ hôi lấm tấm chẩy ra từ chân tóc chàng.
“ Anh sẽ rắc phấn đây,” chàng nói, giọng khản đặc.  Tôi đứng dạng chân trong tư thế sẵn sàng.  Bụi phấn rụng đầy như bão tuyết và mặt chàng trắng xoá như một ông già.
“ Đi theo em,” tôi chạy nhún nhảy khắp nhà, hết tầng này tới tầng kia --ngoại trừ tầng của con au pair-- đặt cái đít dính đầy dầu và bột phấn lên ghế, mặt bàn kiếng, quầy đá cẩm thạch, ghế gỗ đỏ, cả một cái đàn ghi-ta mà chàng đánh vào đít tôi như một cái vợt vũ cầu .  Mỗi lần tôi ấn đít xong là chàng lại rắc lại bột phấn lên mông.  Vài tiếng sau, cả bốn tầng lầu đều được in dấu mông đít của tôi.  Cái rõ nhất là tấm gương đóng khung treo trong phòng trẻ con, mà chàng đã giữ cái bàn thay tã để tôi trèo lên.  
“ Anh muốn em cứ là baby mãi.” Chàng mỉm cười.  Tôi bi bô và ngậm ngón tay cái như một đứa bé.  Khi chàng rờ rẫm gần tới cửa mình thì tôi nhổm đít ra chỗ khác.  “ Arrrr, arrrr, Daddy,” tôi rên rỉ.
“ Oh, ohhh,” chàng ra bộ xin lỗi và chu mỏ ra, “ Daddy muốn chùi baby.”  Chàng như điên lên khi được thoáng nhìn những cánh hoa âm môn đầy sương khói.  “ Oh baby...Mmmm.  Baby có thương Daddy không?”
Tôi gập người vào ngực chàng và thủ thỉ, “Daddy.”  Giọng chàng trở nên khàn khàn.  “ Yeah, em thích chơi với Daddy, không như mấy thằng khốn nạn trong sở, tối ngày chê bai portfolio của Daddy, rồi còn gọi Daddy là thằng già vô dụng.  Mmm...Anh là Daddy hả baby?  Anh có phải là Daddy không?”
Tôi chẳng cần phải cựa quậy vì người chàng đã toàn thân rúng động.  Chàng muốn tất cả lựa chọn lúc bắt đầu những liên hệ, nghề nghiệp, và cuộc đời được mở rộng.  Khi chàng tới, những cái xú báp sẽ tự tống khứ rồi đóng lại.  Cuộc đời sẽ chạy bằng siêu tốc đến chung cuộc khi chàng thấy tinh dịch trên bụng nàng.  Và rồi chàng đẩy baby khỏi cái phẹt-ma-tua quần.  
“ Đừng, Baby, không phải cho em.”  Chàng rục cằm vào trong cổ của mình.

Trước khi đi, tôi đáp lại cái quần lót cho chàng giữ làm khăn mù-soa, và ba phút sau chàng gọi Eric để cho điểm tôi.  “ A-cộng!”

No comments:

Post a Comment